Bạn có biết ?


Bạn có biết !?
...nếu như đặt ranh giới nghèo là 2 đô la Mỹ mỗi ngày thì có tổng cộng là 2,7 tỉ người nghèo, gần một nửa dân số thế giới?
...sử dụng nhiều màu tối và ít màu sáng trên màn hình desktop sẽ tiết kiệm được khá nhiều năng lượng vào việc vận hành CPU.
...sử dụng nhiều màu trắng hơn ở ngoài trời (khẩu trang, mái nhà, xe,..) để giảm lượng nhiệt hấp thụ đồng thời giảm khí CO2 thải ra môi trường !


8/4/10

Dậy mà đi



Dậy mà đi! Dậy mà đi!
Đừng tiếc nữa, can chi mà tiếc mãi?
Ai chiến thắng mà không hề chiến bại.
Ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần?
Huống đường đi còn lắm bước gian truân.
Đây chưa phải trận sau cùng chiến đấu!
Thì đứng dậy, xoa tay, và tự bảo:
Chí còn đây sức lực hãy còn đây!
Lòng không nghèo tin tưởng ở tương lai.
Chân có ngã thì đứng lên lại bước.
Thua ván này, ta đem bày ván khác.
Có can chi, miễn được cuộc sau cùng.
Dậy mà đi, hi vọng sẽ thành công.
Rút kinh nghiệm ở bao lần thất bại:
Một lần ngã là một lần bớt dại.
Để thêm khôn một chút nữa trong người.
Dậy mà đi, hỡi bạn dân nghèo ơi!
 
Tố Hữu - Tháng 5 - 1941

Gió và mặt trời (Cởi áo ra..)

Gió và mặt trời tranh luận với nhau xem ai là người mạnh nhất vũ trụ. Gió tự hào mình mạnh hơn mặt trời. Nó nói nó có thể quật đổ cây to, có thể tạo ra những trận cuồng phong, hủy hoại làng mạc, quấn chìm những con tàu giữa đại dương. Nó tự tin rằng nó là kẻ mạnh nhất.
Nghe những lời này, mặt trời  chỉ nhẹ nhàng nói: "Có lẽ anh la người mạnh nhất".
Gió không muốn kết thúc như vậy, lại nói: "Đương nhiên tôi mạnh hơn anh. Để tôi chứng minh cho anh thấy". Mặt trời đồng ý.





Gió nhìn quanh rồi nó: "Anh có nhìn thấy ông lão đang đi trên phố kia không? Chúng ta cùng thi xem ai mạnh hơn nhé. Tôi có thể nhanh chóng thổi bay áo khoác và mũ của ông lão đi. Nhìn đây này".
Gió thổi mạnh ông lão bỏ mũ xuống trước ngực. Gió tiếp tục gào thét. Ông lão quấn chặt áo vào người hơn. Gió càng thổi to, ông lão càng giữ chặt áo và mũ.
Gió thổi điên cuồng khoảng 10 phút, cuối cùng nó bỏ cuộc.
Lúc này mặt trời nhô cao từ đám mây lên, càng lúc càng nắng, chưa đầy 5 phút người ông lão toát mồ hôi đầm đìa... ông lão cởi áo ra....

6/4/10

Chuyện tình chuồn chuồn

Một câu chuyện buồn...

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ.

Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.

Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?" Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng"

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?" Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng"





Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em, nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói : "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?" Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!"

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: " Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."

Tình yêu cho đi là tình yêu còn mãi ..

5/4/10

Xuân, hạ, thu và đông

Thử nghĩ xem, chúng ta được gì, mất gì khi cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn chờ đợi những gì không dành cho mình? Có một câu chuyện kể rằng...




Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói:

- Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. Hãy ở lại với tôi! Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.

Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng. Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.

- Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.

Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân mới là tất cả. Và anh ra đi. Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt át.

Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu:

- Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.

- Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.

Và Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì rất lo lắng. Bà nói:

- Tại sao con không yêu Mùa Xuân? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho con.

- Không, mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.

Và họ ra đi.

Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rồi bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh: "Ôi, tại sao mình phải khóc chứ? Mình còn rất trẻ và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn?".

Và mọi thứ như sống lại: cây cối xanh tốt, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc...

Trong chúng ta, có bao nhiêu người được như Mùa Xuân: kịp nhận ra lối đi dành cho mình? Và những ai còn giống như Mùa Hạ, Mùa Thu và anh chàng Băng Giá: mãi khổ đau khi không đạt được ước muốn - những ước muốn không thể thành hiện thực?

10 nghịch lý cuộc sống

em thêm: Những nghịch lý cuộc sống

Bài viết này được tổng hợp và trích từ cuốn sách "10 Nghịch lý cuộc sống" của Kent M. Keth, nói sơ qua về cuốn sách:

Cuốn sách "10 nghịch lý cuộc sống" luôn hướng chúng ta đến sự thành công. Nhưng thành công ở đây không phải là sự giàu sang, quyền lực hay danh vọng mà chính là quá trình tìm kiếm ý nghĩa đích thực của cuộc sống. Bạn phải chấp nhận là nghịch lý luôn tồn tại trong cuộc sống. Ngay cả khi thế giới quanh bạn không phát triển theo chiều hướng tốt đẹp thì bạn vẫn có thể tìm ý nghĩa cuộc sống và niềm hạnh phúc thực sự cho riêng mình. Bạn có thể tìm thấy điều đó bằng cách đối diện với những gì đen tối, xấu xa nhất của cuộc sống bằng chính những phẩm chất tốt đẹp nhất của mình. Bởi vì những nghịch lý đó chỉ là những yếu tố bên ngoài và bạn không kiểm soát được. Ý nghĩa cuộc sống và hạnh phúc thực sự của bạn lại không phụ thuộc vào những yếu tố đó. Chúng phụ thuộc vào đời sống nội tâm của bạn và đây là phần bạn hoàn toàn có thể kiểm soát được.

Kent M. Keth viết cuốn sách này khi mới 19 tuổi. Và 50 năm qua, cuốn sách này nhận được sự yêu thích của độc giả trên nhiều quốc gia.  

"Chúng ta đang sống trong một thế giới đầy nghịch lý. Để được sống trọn vẹn trong một thế giới với những điều nghịch lý như thế, bạn cần phải nhìn xuyên qua những nghịch lý để cảm nhận được những điều đã tạo nên ý nghĩa cuộc sống của mình. Bạn cũng có thể tìm thấy điều đó khi giúp người khác tìm hiểu và khám phá những nghịch lý thú vị này.” - Kent Keith.



1. Nghịch lý thứ nhất
People are illogical, unreasonable, and self-centered. Love them anyway.
Người đời thường vô lý, không biết điều và vị kỷ. Dù sao đi nữa, hãy yêu thương họ.

2. Nghịch lý thứ hai
If you do good, people will accuse you of selfish ulterior motives. Do good anyway
Nếu bạn làm điều tốt, có thể mọi người sẽ cho là bạn làm vì tư lợi Dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.

3. Nghịch lý thứ ba
If you are successful, you will win false friends and true enemies. Succeed anyway
Nếu thành công bạn sẽ gặp những người bạn giả dối và những kẻ thù thật sự Nhưng dù sao đi nữa, hãy thành công.


4. Nghịch lý thứ tư
The good you do today will be forgotten tomorrow. Do good anyway
Việc tốt bạn làm hôm nay sẽ bị lãng quên Nhưng dù sao đi nữa, hãy làm điều tốt.


5. Nghịch lý thứ năm
Honesty and frankess make you vulnerable. Be honest and frankness anyway
Thẳng thắn, trung thực thường làm bạn tổn thương. Nhưng dù sao đi nữa hãy sống thẳng thắn.

6. Nghịch lý thứ sáu
The biggest men and women with the biggest ideas can be shot down by the smallest men and women with the smallest minds. Think big anyway.
Người có ý tưởng lớn lao có thể bị đánh gục bởi những kẻ suy tính thấp hèn. Nhưng dù sao đi nữa, hãy luôn nghĩ lớn


7. Nghịch lý thứ bảy
People favor underdogs but follow only top dogs Fight for a few undergogs anyway.
Người ta thường tỏ ra cảm thông với những người yếu thế nhưng lại đi theo kẻ mạnh. Nhưng dù sao đi nữa, hãy tranh đấu cho những người yếu thế.


8. Nghịch lý thứ tám
What you spend years building may be destroyed overnight Build anyway.
Những thành quả mà bạn phải mất nhiều năm để tạo dựng có thể bị phát hủy trong phút chốc Nhưng dù sao đi nữa, hãy cứ tiếp tục dựng xây.


9. Nghịch lý thứ chín
People really need help but may attack you if you do help them. Help people anyway
Bạn có thể sẽ bị phản bội khi giúp đỡ người khác Nhưng dù sao đi nữa, hãy giúp đỡ mọi người.

10. Nghịch lý thứ mười
Give the world the best you have and you’ll get kicked in the teeth. Give the world the best you have anyway
Bạn trao tặng cuộc sống tất cả những gì tốt đẹp nhất và nhận lại một cái tát phũ phàng Nhưng dù sao đi nữa, hãy sống hết mình cho cuộc sống.

Em không muốn làm hoàng tử !

Nhận được tin Michael tử nạn tại châu Phi, tôi đau đớn vô cùng. Ký ức xa xăm của 23 năm trước chợt hiện về như nhắc nhở tôi mục đích cuộc đời mà cậu em tôi hằng theo đuổi.

Tôi hơn nó đến bảy tuổi, hồi đó gia đình chúng tôi sống tại một thị trấn nhỏ thuộc bang Minnesota (Hoa Kỳ). Một lần Michael bị ốm, nó uống thuốc nhưng không chịu ăn, mẹ tôi lo lắm, bà khuyên nhủ: “Con phải ăn vào mới khỏi bệnh và chóng lớn để trở thành một hoàng tử tuấn tú như trong chuyện cổ tích”... Nó trả lời không suy nghĩ: “Con không thích làm hoàng tử, con muốn là hươu, nai, gấu hay bò rừng”...

Mẹ tôi tròn mắt kinh ngạc, còn tôi cười phá lên và nói: “Thằng này điên thật, làm hoàng tử không muốn, lại muốn làm thú vật... Hoàng tử còn có thể làm vua, rồi cưới công chúa”... Nó đáp trả dứt khoát như thể ý nghĩ đó được nghiền ngẫm từ lâu: “Hoàng tử thì có gì hay, anh ta toàn đi săn với một bầy chó... "






Những con vật đáng yêu biết bao, nó có làm hại ai đâu. Em muốn thành thú để bày cho chúng trí khôn con người giúp chúng tránh mọi cạm bẫy”... Hồi đó Michael mới 5 tuổi và có lần đã khóc thét lên khi bố cùng các bạn của ông đem từ rừng về một con nai lớn bị giết chết bằng những khẩu súng săn...

Sau khi tốt nghiệp đại học, Michael làm việc trong một tổ chức bảo vệ động vật hoang dã. Cậu đi miệt mài hết châu Á đến châu Phi để giúp chính phủ các nước lập dự án bảo tồn các loài động vật quý hiếm đang mai một dần trên Trái đất.

Lần này Michael ra đi mãi mãi. Nhưng tôi hiểu em đã sống trọn vẹn với hoài bão của mình. Cuộc đời của em ngắn ngủi nhưng thật nhiều ý nghĩa...

Còn tôi, kẻ thích làm hoàng tử rồi làm vua... đến tận bây giờ vẫn ngụp lặn trong thương trường, có lần suýt trở thành ăn mày khi cổ phiếu sụt giá...

Nguồn bookbrowse.com

2/4/10

Because I'm a girl - Kiss, Một chuyện tình buồn..

Clip kể về câu chuyện khiến nhiều người rơi nước mắt giữa cô gái trong hiệu làm tóc với một nhiếp ảnh gia. Tình yêu của họ ngày càng gắn bó cho đến khi cô gặp nạn ...



1/4/10

Giấy chứng nhận làm người !

Trên chuyến tàu xe lửa, nữ nhân viên soát vé xinh đẹp trừng mắt nhìn một người đàn ông trung niên có dáng vẻ của công nhân lao động, lớn tiếng nói :
"Soát vé"


Người đàn ông trung niên run rẩy tìm khắp người, và sau một hồi lâu ông mới tìm thấy tấm vé, nhưng lại giữ chặt trong tay không muốn đưa ra.


......
...........
...............

Nhân viên soát vé chau mày liếc nhìn tấm vé trên tay người trung niên, cười mỉa mai và nói:" Đây là vé cho trẻ em" .... người trung niên mặt bừng đỏ, lúng túng : "Không phải giá vé trẻ em và vá giá vé dành cho người tàn tật bằng nhau sao?"


Trẻ con và người tàn tật được hưởng chế độ ưu đãi giảm một nửa so với giá vé bình thường, đây là quy định của ngành đường sắt và đương nhiên nhân viên soát vé biết rõ điều này. Cô ta nhìn người đàn ông trung niên đắn đo một lúc rồi nói: "Ông là người tàn tật?"


"Tôi là người tàn tật" - "Đưa giấy chứng nhận tàn tật của ông cho tôi xem".

Người đàn ông trung niên lúng túng : "Tôi... tôi....không có giấy chứng nhận. Khi mua vé nhân viên bán vé cũng muốn kiểm tra giấy chứng nhận của tôi, không có cách nào khác tôi mới fải mua vé trẻ em".
"
- "Không có giấy chứng nhận tàn tật thì làm sao chứng minh được ông là người tàn tật?
nhân viên soát vé cười lạnh lùng.

Người trung niên nín lặng, từ từ cởi bỏ giầy, kéo cao ống quần để lộ ra bàn chân chỉ còn một nửa của mình...

Nhân viên soát vé liếc nhìn bàn chân của người đàn ông trung niên mỉa mai :
Tôi muốn xem giấy chứng nhận tàn tật là để xem 5 chữ

Giấy Chứng Nhận Tàn Tật

có in dấu đỏ của Hội người tàn tật được in trên đó.
Chứ không phải xem thứ của nợ này.

......
...........
...............

"Ở đây tôi không có hộ khẩu người ta không làm cho tôi giấy chứng nhận. Hơn nữa tôi lại là lao động tự do sau khi gặp tai nạn, ông chủ của tôi đã bỏ trốn , tôi không có tiền đi bệnh viện làm xét nghiệm..." - người trung niên mang bộ mặt đau khổ cố gắng giải thích.

Đúng lúc đó nhân viên soát vé trưởng biết tin cũng đến nơi, hỏi cụ thể tình hình.
Người trung niên một lần nữa giải thích rõ cho nhân viên soát vé trưởng rằng anh ta là người tàn tật do vậy mua vé bằng giá vé ưu đãi dành cho người tàn tật.

Nhân viên soát vé trưởng cũng hỏi :
"Giấy chứng nhận tàn tật của anh đâu?"

Người trung niên nói ông không có giấy chứng nhận và cũng cho nhân viên soát vé trưởng xem nửa bàn chân tàn tật của mình. Nhân viên soát vé trưởng thậm chí không thèm nhìn, thẳng thừng nói : "Ở đây chúng tôi chỉ xem giấy không xem người, có giấy chứng nhận tàn tật tức là người tàn tật. Có giấy chứng nhận mới được hưởng ưu đãi của người tàn tật. Bằng không anh buộc phải mua vé bù vào, mau lên."


Người trung niên thân thể như wả bóng đã xì hơi ... xìu xuống.
Tìm khắp người và hành lý chỉ tìm được vài đồng, không đủ một nửa số tiền bù vé.
Ông ngước nhìn người soát vé trưởng, ánh mắt vai nài như sắp khóc :
"Sau khi chân bị máy cắt xém nửa bàn, tôi không thể tiếp tục làm việc được nữa, đến tiền về quê cũng không đủ. Tiền mua tấm vé này là do các anh em cùng quê thương tình đóng góp vào mua giùm tôi. Xin ông nương tay giúp đỡ bỏ qua cho tôi lần này!"


......
...........
...............


"Thế không được." - nhân viên soát vé trưởng giọng đầy kiên quyết


Nữ nhân viên soát vé nhân cơ hội đó nói với soát vé trưởng :
"Hay cho lão ta lên đầu tầu xúc than, lấy công bù đắp" , nhân viên soát vé trưởng suy nghĩ một hồi lâu rồi nói : "Cũng được".
Cả 3 toan định bước đi thì một cụ già ngồi trước mặt người trung niên dường như đã không chịu nổi cảnh bất bình liền đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt viên soát vé trưởng và nói :

"Anh có phải là đàn ông không?"

"Điều này có liên quan gì đến việc tôi có phải làm đàn ông hay không?" - viên soát vé trưởng tỏ ý ko hiểu .

"Anh chỉ cần nói cho tôi biết anh có phải là đàn ông hay không thôi"

"Đương nhiên tôi là đàn ông rồi."
"Anh lấy gì chứng minh anh là đàn ông? Anh lấy giấy chứng nhận ra cho mọi người cùng xem."


Tất cả hành khách trên tàu đều cười rộ lên.
Nhân viên soát vé trưởng khựng lại : "Tôi sờ sờ là một người đàn ông đứng ở đây, chẳng lẽ lại là giả?"


Cụ già lắc đầu, từ tốn nói :"Chúng tôi cũng giống như các anh, chỉ nhận giấy không nhận người. Có giấy chứng nhận làm đàn ông tức anh là đàn ông còn không thì anh không phải là đàn ông."

......
...........
...............

Nhân viên soát vé cứng họng, phút chốc không nghĩ ra lời gì đối đáp lại.
Nữ nhân viên soát vé đứng dậy đỡ lời giúp viên soát vé trưởng :

"Tôi không phải là đàn ông, có gì ông cứ nói với tôi là được rồi".


Cụ già chỉ thẳng tay vào mũi cô ta nói :
"Cô căn bản không phải là người".

Người nữ soát vé lập tức
lồng lộn lên, giọng ả rít qua kẽ răng, tìm đủ thứ ngôn ngữ tục tĩu nhiếc móc cụ già : "Lão bớt thối mồm đi, lão bảo tôi ko fải là người thì là cái thứ gì ?"

Cụ già nhiếc mép cười nụ cười tinh quái :
"Cô là người? Được! Vậy cô đem giấy chứng nhận làm người ra xem nào..."


Tất cả hành khách trong toa lại một lần nữa cười rộ lên.

Chỉ có một người không cười đó chính là người đàn ông trung niên có nửa bàn chân ...
Ông nhìn chằm chằm tất cả mọi người xung quanh ... không biết từ bao giờ mắt rưng rưng 2 dòng nước mắt, cũng không biết đó là do uất ức, cảm kích hay là do căm giận...

Còn bạn ...
Đôi mắt bạn đã có giọt nước mắt nào chưa ...?

Ly cà phê nhạt màu

Một câu chuyện tình buồn .. ly cà phê nhạt màu ..

1.Người khách tình cờ
Tôi biết đến quán cà phê này do một người bạn giới thiệu. Đó là một nơi khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, nơi tôi cảm thấy yên bình cũng như thanh thản trong tâm hồn vốn mệt mỏi với công việc từ lúc bình minh chào ngày mới.

[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi bắt đầu để ý đến cô gái trẻ ngồi ở bàn đối diện khi cô ta đi một mình vào quán nhưng anh nhân viên lại đem ra hai ly nước. Một ly cà phê sữa cho cô và một ly đen đá ít đường cho người- nào- đấy sẽ ngồi ở chiếc ghế đối diện. Có lẽ, cô ấy đang chờ một người bạn nào đó, là bạn trai chăng? Phải rồi, vì hôm nay là cuối tuần mà! Các cặp tình nhân trẻ thì thường hay hẹn hò ở các quán cà phê lãng mạn vào dịp cuối tuần. Bỗng nhiên tôi phì cười, không hiểu sao tôi lại bắt đầu có sở thích để ý chuyện người khác. Phải chăng vì đôi mắt buồn trên gương mặt lạnh lùng của cô gái trẻ có một sức hút mãnh liệt với tôi?
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Anh nhân viên trong quán tiến đến gần chỗ ngồi của cô , mỉm cười nhìn cô rồi hỏi:
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Tuần này của hai anh chị thế nào?
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] + Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên.


[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT]

[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Cô gái trẻ vẫn chắp tay vào nhau, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đáp trả. Vậy ra, tôi đã đoán đúng. Cô ấy đang chờ người yêu. Và hai người họ là khách quen của quán cà phê này.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi nóng lòng muốn xem mặt anh chàng người yêu tốt số ấy là ai, nhưng vẫn không thấy anh ta đến. Đàn ông con trai mà lại để người yêu mình chờ đợi mỏi mòn như thế, thật không lịch sự chút nào.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Cô gái trẻ từ nãy giờ vẫn chăm chú nhìn vào màn hình di động trên tay, lâu lâu lại khẽ cười, nhưng đôi mắt vẫn đượm một chút gì đấy buồn và day dứt. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn ly cà phê đen như màu mắt đang từ từ nhạt màu đi khi đá dần tan ra. Thời gian làm nhạt phai mọi thứ...?
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Rồi tôi bỡ ngỡ khi cô gái trẻ gọi tính tiền và bước ra cửa, anh nhân viên buông một câu chào khó hiểu :
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi vẫn tròn xoe đôi mắt và cố gắng hiểu những gì đang diễn ra. Cô gái bỗng quay lại nhìn vào mắt tôi rồi mỉm cười. Có lẽ cô ấy đã biết có một kẻ tò mò đã trộm nhìn mình từ nãy đến giờ.

[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] 2. Nhân viên lâu năm
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi làm part-time cho quán cà phê này từ khi là sinh viên năm nhất. Tôi thích làm vào buổi tối, nhất là cuối tuần, khi những cặp tình nhân chọn nơi đây làm điểm hẹn hò, tôi đã chứng kiến được những chuyện tình lãng mạn, hài hước, và cả đau đớn nữa..
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Vẫn như mọi buổi tối thứ bảy, cô gái ấy đến cùng với người yêu của mình. Tôi lập tức pha nước cho cả hai, như thường lệ, anh- cà phê đen và cô- cà phê sữa. Đã lâu rồi tôi không được nói chuyện với anh. Anh ấy là một người vui tính, nhưng rất điềm đạm và cư xử lịch thiệp, cũng như chiều chuộng người yêu mình hết lòng.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi đặt ly cà phê sữa cho cô, và ly cà phê đá cho anh. Tôi vẫn pha cho anh nhiều cà phê hơn những người khách khác - vì anh là một người khách đặc biệt của quán chúng tôi.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Tuần này của hai anh chị thế nào? - Tôi hỏi một câu quen thuộc như thường lệ. Thường thì anh sẽ là người trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] + Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên - Cố ấy mỉm cười nhìn tôi và đáp trả.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Một tiếng đồng hồ trôi qua, tôi để ý có một vị khách ngồi gần cửa sổ suốt từ nãy đến giờ vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ. À không, chính xác là vào cô ấy. Cô đang mở điện thoại di động và xem lại hình ảnh hoặc tin nhắn gì đấy - tôi đoán thế - có lẽ là những tin nhắn của anh và hình hai người chụp bằng máy di động.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Khi ly cà phê đen của anh đã tan hết đá. Cô gọi tính tiền và bước ra cửa. Tôi mỉm cười chào hai người :
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Cô nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười với vị khách đang tròn xoe đôi mắt vì câu chào của tôi. Tôi không mấy ngạc nhiên, vì luôn có những vị khách tò mò về câu chuyện tình yêu của hai người họ.



[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] 3. Cô gái trẻ
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi và anh là bạn thân từ nhỏ. Đến hết năm cấp 3, chúng tôi quen nhau và hạnh phúc đến tận bây giờ. Nửa năm trước, anh dắt tôi vào một quán cà phê khá yên tĩnh, với những bản nhạc nhẹ nhàng và êm ái, làm thanh thản và dịu mát tâm hồn tôi. Khi tôi và anh cãi nhau, chúng tôi thường đến quán cà phê này, và sau đó thì lại làm lành với nhau, rất dễ dàng.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Sau một thời gian lui tới quán cà phê này vào mỗi tối cuối tuần thì chúng tôi đã trở thành khách quen của quán. Anh bắt chuyện với một nhân viên trạc tuổi chúng tôi, cậu ấy có vẻ thích cách nói chuyện của anh, và sau đó thì ba chúng tôi quen nhau.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Hôm nay, tôi lại đến đây cùng với anh. Tôi không cần gọi nước vì khi thấy chúng tôi, cậu nhân viên ấy sẽ biết mình nên pha nước gì. Ly cà phê đen cho anh lúc nào cũng được pha với rất nhiều cà phê, và chỉ bỏ một ít đường, vì anh thích uống như thế, cậu nhân viên cũng biết như thế.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Tuần này của hai anh chị thế nào?- Cậu ấy hỏi chúng tôi một câu hỏi quen thuộc như thường lệ. Nếu như mọi khi, tôi sẽ để anh trả lời. Nhưng bây giờ thì không.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] + Vẫn thế anh ạ! Hạnh phúc và bình yên… - Tôi trả lời cậu ấy thật tự nhiên...
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Một tiếng đồng hồ trôi qua, vị khách ở bàn đối diện gần cửa sổ vẫn nhìn vào tôi chăm chăm từ nãy giờ. Tôi cười nhạt, chẳng để tâm nữa, rồi lại mở di động và đọc những tin nhắn của anh từ nửa năm trước. Bây giờ, anh không còn nhắn tin cho tôi nữa, nhưng đọc lại những tin nhắn của anh, tôi vẫn cảm thấy hanh phúc. Mỗi khi chúng tôi giận nhau, anh luôn nhắn tin làm lành trước, và khi kết thúc một tin nhắn, anh thường để câu này vào cuối tin. "Hãy yêu anh như thể hôm nay là ngày cuối cùng ta bên nhau, em nhé..!"
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Tôi nhìn ly cà phê đen đang dần đổi màu, với lớp đá đã tan thành nước ở phía trên, anh vẫn không uống dù chỉ một ít cùng tôi. Tôi thấy đắng ở cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi, vì tôi không muốn anh nhìn thấy tôi khóc.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Khi tôi gọi tính tiền và bước ra cửa, cậu nhân viên mỉm cười chào chúng tôi :
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] - Cám ơn hai anh chị và chúc một buổi tối cuối tuần hạnh phúc. Hẹn gặp cả hai vào tối thứ bảy tuần sau..
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Thường thì anh sẽ quay lại và nói với cậu ấy rằng "Tất nhiên rồi! Vì chúng tôi là cặp tình nhân hạnh phúc nhất thế gian này…" Nhưng hôm nay, anh vẫn không nói gì.
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Vị khách ở gần cửa sổ vẫn cứ nhìn hai chúng tôi. Tôi mỉm cười với ông ta rồi bước ra khỏi quán, hoà vào dòng người tấp nập ngoài kia, với những tiếng xe cộ réo lên inh ỏi, những ngọn đèn đường làm mắt tôi nhạt nhoà đẫm lệ…
[RIGHT]Trích từ: www.VanMau.Com[/RIGHT] Cuối cùng thì, tôi vẫn phải khóc, vì nhớ anh... Một người đã ra đi vĩnh viễn từ nửa năm trước.