Bạn có biết ?


Bạn có biết !?
...nếu như đặt ranh giới nghèo là 2 đô la Mỹ mỗi ngày thì có tổng cộng là 2,7 tỉ người nghèo, gần một nửa dân số thế giới?
...sử dụng nhiều màu tối và ít màu sáng trên màn hình desktop sẽ tiết kiệm được khá nhiều năng lượng vào việc vận hành CPU.
...sử dụng nhiều màu trắng hơn ở ngoài trời (khẩu trang, mái nhà, xe,..) để giảm lượng nhiệt hấp thụ đồng thời giảm khí CO2 thải ra môi trường !


24/3/10

Mưa chiều và nỗi nhớ

Mưa chiều chợt làm cho ai đó cứ mãi nhớ về một thời xa xăm trong quá khứ, cái thời còn ngây thơ nghịch nước, nghịch cát, vui đùa, làm bạn với thiên nhiên.


Chiều nay, lại một buổi chiều nữa trời tiếp tục mưa. Mưa Sài Gòn sao mà nặng hạt và gấp gáp đến thế. Ngồi một mình nơi gác trọ chật hẹp, lơ đãng nhìn mưa chợt thấy lòng bồi hồi và xao xuyến lạ. Một chiếc lá vàng rụng từ đâu đó cứ trôi đi theo dòng nước chảy xuôi xuống phố. Trên những con đường, từng dòng người hối hả lướt vội qua nhau sau một ngày bận rộn. Mưa, những hạt mưa như vô tình cứ thi nhau đều đều rơi xuống gợi bao nỗi nhớ vô bờ của người xa quê...

Mưa chiều chợt làm cho ai đó cứ mãi nhớ về một thời xa xăm trong quá khứ, cái thời còn ngây thơ nghịch nước, nghịch cát, vui đùa, làm bạn với thiên nhiên. Và rồi chợt giật mình: “Ta đã quá lớn tuổi rồi ư ?”. Những năm gắn bó với phố thị, nhưng tôi vẫn cảm thấy mưa Sài Gòn sao khác lạ so với những “giọt mưa quê”? Nó không dai dẳng, nhẹ nhàng, lất phất như ở quê tôi mà ồ ạt, vội vã, dứt khoát, chợt đến rồi chợt đi như chính cuộc sống và con người nơi đây-một trung tâm kinh tế văn hoá hàng đầu của cả nước. Nhưng những cơn mưa đầu mùa đến sớm chợt làm kỷ niệm tuổi thơ như chợt ùa về trong tôi.

Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo, người dân quê tôi hiền lành, chất phác, chịu thương chịu khó, cuộc sống mưu sinh quanh năm chỉ biết gắn bó với ruộng đồng, với xứ sở. Ngày ấy, cũng vào một buổi chiều mưa như thế này, lũ trẻ con chúng tôi vẫn tụ tập đông đủ, trên tay mỗi đứa đủ cả “dụng cụ hành nghề”: Thau, xoong, lờ, túi nilong... Đứa thì bắt cua, đứa thả lờ, đứa thì ngăn mương lại rồi tát cá. Riêng tôi, tôi khoái nhất là mò cua, “hành trang” của tôi là một túi nilong và một cái lờ. Chọn một nơi thật ưng ý, nghi ngờ là cá sẽ trôi qua nhiều nhất, tôi bí mật đặt lờ xuống dưới đó, với hi vọng là sáng mai lờ sẽ đầy ắp cá. Xong xuôi tôi cùng tụi trẻ con dọc theo bờ ruộng, những con cua béo ngậy, ngon mắt lần lượt bị tóm cổ ra khỏi hang, sau một lúc cọ quậy, chúng đã nằm gọn trong túi của tôi. Đồng ruộng quê tôi rộng lắm, mùa mưa người ta không gieo sạ nên chúng tôi tha hồ mà chạy nhảy. Năm tháng gắn bó nơi phố thị tôi mới chợt nhận ra phố thị đối lập quá nhiều so với quê tôi, ngay cả mưa nơi đây cũng khác. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, gió vẫn thổi, như cùng chung nỗi niềm của kẻ xa quê chợt lắng đọng trong một chiều mưa giữa cuộc sống đầy bộn bề của phố thị...

1 nhận xét:

  1. toi cung hay than tho vao nhung buoi chieu mua. Mua lam cho bao ky niem lai ua ve...

    Trả lờiXóa